Tôi nghe phong sương đọng lại thành hạt tí tách bên song cửa. Mùa thu đến gầy guộc ngón tay thơ. Em húng hắng ho những đêm mùa chuyển động khe khẽ. Tiếng ho nhẹ, mỏng và man mác buồn. Như tiếng chiếc lá cuối mùa vỡ vụn dưới chân kẻ vô tình nào đi ngang qua phố…
Cây hoàng lan đầu ngõ, trong những ngày mưa, đã lặng lẽ nở hoa. Những bông hoa xanh xao tựa ngón tay thiếu nữ. Xanh như lá rồi cũng vàng úa lúc buông rơi, chỉ khác một điều là những ngón tay ấy thơm ngát hương cho đến tận cùng lúc chết.
Em nói với tôi, có những điều vốn dĩ hiển nhiên, mà bản thân sự hiển nhiên đó đã là một điều gì rất lạ. Như việc ta đã gặp nhau, yêu nhau, và xa nhau…
Tôi im lặng nắm tay em, lắng nghe dòng luân hồi âm thầm chầm chậm chảy trong huyết quản em, dẫu em có buồn vui khóc cười. Dòng luân hồi ấy đưa tôi tới em, dẫn tôi yêu em và tách lìa hai đứa. Rồi lại tiếp tục chảy đi biền biệt không dừng. Tôi chợt lạnh lòng thấy bàn tay em-trong tay tôi, mà xa xôi vời vợi…
Có nhiều kẻ lãng mạn mà ngây thơ, đã từng cố gắng giữ hoa cỏ lại bằng cách ép khô chúng vào trang sách. Tôi thấy xót xa thay những loài hoa cỏ ấy. Chẳng có tấm áo quan nào có thể tồi tệ hơn những trang sách tù đọng cũ kỹ. Những trang sách chỉ có một chút hy vọng khi nó mở ra cho người ta một thế giới, chứ không phải giam hãm những cuộc đời. Những cuộc đời cần phải sống và chết, cần phải mong manh đến thế mới truyền tải hết được ý nghĩa của Cuộc Đời.
Tôi đi qua ngõ, nghe hương hoàng lan luồn vào trong gió, mỏng mảnh như sợi tơ vàng. Tưởng như mùa thu đang bẽn lẽn chạm từng ngón nhỏ dọc sống mũi tôi, miết nhẹ trên môi tôi và mơn man trong hồn tôi. Tưởng như em… Hẳn là chưa từng có ai cố gắng ép hoàng lan vào sách làm kỷ niệm. Những loài hoa có hương thường không hẳn mỹ miều. Bởi vậy chúng thơm cho đến kỳ cùng tàn héo. Bởi vậy chúng tận cùng mong manh gượng nhẹ. Bởi vậy chúng vô biên…
Tôi gom những bông hoàng lan rụng lả tả bên gốc cây. Cho đến khi buông mình, bông hoa mới hiện nguyên hình hài cốt cách. Hương hoàng lan thơm ngát trên tay tôi- hai bàn tay khum đầy xác hoa màu vàng mê mải. Sự mê mải làm tôi thấy lạnh lòng. Lạnh như khi nắm nhẹ tay em. Tôi chợt nghĩ, nếu tôi nói với em điều này, hẳn em sẽ mỉm cười. Chỉ mỉm cười rất mỏng thôi, mà tưởng như hồn em trải rộng mênh mang mênh mang. Giống hương hoàng lan đã âm thầm thơm trên tay tôi…
Bốn mùa trôi biền biệt như sông. Thu tàn đông sang, những bông hoàng lan cuối cùng của mùa giống như ngón tay em buông mệt nhoài giữa đêm lạnh. Những ngón tay xanh xao, rồi vàng úa rơi nhẹ lên tay tôi. Khi mà dòng luân hồi cuồn cuộn đến mức phai phôi mùa thu, phai phôi hoàng lan của tôi, thì chung quanh vẫn chỉ tịnh một sự im lặng đến đau lòng. Sự im lặng càng khiến hương hoàng lan nồng nàn tràn trong đêm, mà bông hoa thì đã theo mùa trôi đi biền biệt.
Rồi năm sau, mùa thu lại tới. Biết bao mùa hoàng lan sẽ đi qua đời tôi, giống như em…? Và tôi, liệu có còn rung động trước một làn hương mỏng mảnh mà khe khẽ nồng nàn nữa hay không? Cũng giống như tôi đã lựa chọn để những bông hoa tan theo cát bụi, thử hỏi tôi có đành lòng lưu giữ một làn hương?
Em nhẹ chân bước qua cõi Vô Thường. Tôi xin bỏ nhớ thương để em đời vô lượng…
Khi một người đã chịu nhiều nỗi đau đến mức một ngày họ bàng hoàng kết luận rằng họ không còn khả năng để hy vọng thêm một lần nào nữa rồi, thì toàn bộ thế giới xung quanh họ sẽ rùng rùng biến đổi. Một khi họ đã học được rằng mình hoàn toàn bất lực để thay đổi tình hình, thì kèm theo đó họ cũng sẽ có những niềm tin mới để hợp lý hóa sự cam phận của mình. Những niềm tin mới này - tuy gây hại - nhưng lại rất logic, khiến cho họ không những không có động lực để thay đổi, mà còn có động lực để không thay đổi.
Đã có hằng hà sa số những bài viết giải thích những ngộ nhận phổ biến, và cũng đã có hằng hà sa số những dự án thay đổi nhận thức cộng đồng. Nhưng cuộc sống đã cho họ quá đủ trải nghiệm rồi nên họ mới thành ra như thế. Giờ muốn họ thực sự suy nghĩ điều ngược lại thì cần cho họ một sự trải nghiệm mới nhiều gấp đôi, gấp ba. Nên nếu chỉ dừng ở việc hy vọng cái hiểu đúng sẽ đủ khả năng cạnh tranh với cái hiểu sai, còn bản thân những thứ đang dung dưỡng cái sai thì không bị đả động đến, thì chỉ là chữa phần ngọn chứ không phải phần gốc.
Nhưng liệu ai sẽ là người đem lại trải nghiệm nhiều gấp đôi, gấp ba cho họ, khi xã hội vẫn hằng ngày có những ví dụ để tiếp tục khẳng định niềm tin tiêu cực đấy? Tại sao lại phải trông chờ vào những thứ ngẫu nhiên, khi ta hoàn toàn có thể tạo ra môi trường phù hợp cho họ? Và nếu không ta thì ai, khi ta mới là người hiểu rõ họ nhất và nhiều động lực nhất để giúp họ?
Nếu trong tâm trí bạn cũng có một người mà bạn rất muốn giúp họ thay đổi nhưng cảm thấy bế tắc, chúng tôi muốn mời bạn gia nhập Mạng lưới người thân, bạn bè của người có niềm tin tiêu cực để phối hợp cùng những người bạn khác. Đây là các hoạt động của nhóm:
Hỗ trợ 1-1 cho thành viên
Thảo luận các kiến thức liên quan đến sự tác động
Thành lập một cơ sở dữ liệu những người có tiềm năng và sẵn sàng trợ giúp nhau tác động đến cá nhân và cộng đồng người có niềm tin tiêu cực