Lão Ong này, Lão Ong của em,
Mùa xuân đến khi gió kéo mây rèm
Bao sắc hoa còn đẫm ướt sương đêm
Bỗng sớm nay vươn mình thức dậy.
Con ve sầu khẽ run mình cựa quậy,
Chờ mùa hạ nào phiêu lãng bước qua.
Vài hạt mầm thời gian nhú ra,
Em những tưởng chỉ còn đôi ta khắc khoải
Nhân sinh này sao phù trầm hoang hoải.
Lão Ong này, Lão Ong của em ơi,
Chàng đừng vội tin mật ngọt trên đời
Chàng đừng vội tin hương sắc lả lơi.
Đàn cừu non đang gặm cỏ bên đồi,
Đâu có biết con kiến ma đang khóc.
Người trăm năm có lẽ còn bận học,
Mà sao quên bộ tâm trong chữ Tình…
Lão Ong à, Lão Ong của em ơi!
Ngày mùa xuân đôi ta gặp nhau rồi
Đêm mùa đông xin chàng đừng quên nhé…
Lão Ong à, em hãy còn mọn bé
Chỉ là bông cúc nhỏ mọc ven đường…
Lão Ong à,
Rồi mai sau trên thiên lý dặm trường
Chàng sẽ gặp một bông cúc xinh đẹp khác
Liệu chàng có nhớ khi mây trời bàng bạc
Em buông mình theo gió cuốn tìm ai…
Nhận xét
Mình thì vốn không có nhận xét gì vì vốn chuyện cảm thụ văn thơ là mỗi người mỗi khác, nhưng vì bạn ngoen đã có một lời mời nhận xét quá dễ thương, nên mình xin so sánh bài thơ này với bài gốc một chút 😛
Về người kể chuyện, người kể chuyện trong bài thơ Chuyện Tiểu Cúc không phải là Tiểu Cúc, mà là “ta”, một người đứng từ bên ngoài quan sát và kể lại. Cảm xúc bài thơ có thể xuất phát từ cảm xúc của Tiểu Cúc, nhưng qua lời kể của “ta”, nó đã được chỉnh sửa đi rất nhiều. Nó hòa cùng với cảm xúc của chính người kể để trở thành một khối đồng nhất. Còn ở bài thơ Lão Ong này, người kể chuyện lại chính là Tiểu Cúc, nói về cảm xúc của chính mình. Ở đây không có một nhân vật đứng từ trên cao quan sát và kể lại.
Về nội dung, Tiểu Cúc là một người có sự lạnh lùng với người yêu cô ấy. Cô ấy không day dứt, tha thiết người trăm năm, mà phớt lờ hoàn toàn người đó. Trong khi ở bài Lão Ong này, Tiểu Cúc lại có vẻ rất yêu Lão Ong, và muốn có được sự quan tâm của lão ấy.
Về phong cách, bạn thấy ở bài Chuyện Tiểu Cúc từng dòng có vẻ rời rạc. Ví dụ như ngay sau câu “Con dế buồn hát một điệu bơ vơ” là “Dòng sông nhỏ bay về trời làm bão”. Hai câu này nó liên quan gì với nhau? Không hề liên quan gì. Chủ ngữ ở mỗi câu hoàn toàn tách biệt, và người nào không chia sẻ cùng cách tư duy của Tiểu Cúc sẽ bị hụt. Trong khi ở bài Lão Ong, sau “Con ve sầu khẽ run mình cựa quậy” là “Chờ mùa hạ nào phiêu lãng bước qua”. Câu sau tiếp nối câu trước.