Nước cờ thông minh: chúng ta học được nhiều hơn bằng việc tin tưởng hơn là không tin

Categorized as Tò mò, lạc quan, tin tưởng, thong thả Tagged

Tất cả chúng ta đều biết những người gặp nhiều đau khổ vì quá tin người khác: chủ tiệm lừa đảo khách hàng, người yêu bạc tình người yêu, bạn bè nghỉ chơi bạn bè. Quả thực, nhiều người trong số chúng ta bị tổn thương vì đã đặt niềm tin không đúng chỗ. Những trải nghiệm cá nhân như vậy khiến chúng ta tin rằng con người quá dễ tin, thậm chí là khù khờ.

Thực ra, sự tin tưởng của chúng ta lại chưa đủ.

Hãy xét những dữ liệu về sự tin tưởng ở Mỹ (những dữ liệu tương tự cũng đúng ít nhất là ở hầu hết các quốc gia dân chủ giàu có). Kết quả cho thấy sự tin tưởng liên cá nhân, một chỉ số đánh giá liệu mọi người có nghĩ người khác có đáng tin hay không, nằm ở vị trí thấp nhất trong suốt gần 50 năm trở lại đây. Thế nhưng lại khó có chuyện mọi người ít đáng tin hơn ngày xưa, bởi vì tỉ lệ tội phạm giảm mạnh trong nhiều thập kỷ qua cho thấy điều ngược lại. Niềm tin vào truyền thông cũng ở những mức đáy, mặc dù các công ty truyền thông chủ lưu được ghi nhận là có độ chính xác rất ấn tượng (nếu không nói là không một chút hoen ố).

Trong khi đó, sự tin tưởng vào khoa học nằm ở mức tương đối tốt, hầu hết mọi người tin vào các nhà khoa học trong phần lớn thời gian. Tuy nhiên, ít nhất là ở một số lĩnh vực như biến đổi khí hậu và tiêm chủng, một lượng dân số không tin vào khoa học và hơi có cái nhìn tiêu cực.

Các nhà khoa học xã hội có nhiều công cụ để nghiên cứu độ tin tưởng và độ đáng tin¹ của mọi người. Phổ biến nhất là trò chơi ủy thác, bao gồm hai người tham gia chơi, và thường là ẩn danh. Người chơi thứ nhất được trao một khoản tiền nhỏ, 10 đô la, và được hỏi về quyết định chuyển cho người chơi kia bao nhiêu tiền. Sau đó, số tiền được chuyển sẽ được nhân ba và người chơi thứ hai sẽ chọn một khoản tiền để trả lại cho người thứ nhất. Ít nhất là ở các nước phương Tây, sự tin tưởng được đền đáp: người thứ nhất chuyển càng nhiều tiền thì người thứ hai gửi lại càng nhiều và đến cuối cùng, người thứ nhất sẽ nhận được nhiều tiền hơn. Mặc dù vậy, trung bình những người thứ nhất chỉ chuyển một nửa số tiền họ đã nhận được. Trong một số nghiên cứu, một biến số đã được đưa vào bằng việc những người tham gia biết trước về chủng tộc của đối phương. Định kiến khiến những người tham gia mất niềm tin vào một số nhóm nhất định, chẳng hạn như đàn ông Israel gốc Đông (những người nhập cư châu Á và châu Phi và những người con của họ được sinh tại Israel), hoặc sinh viên da đen ở Nam Phi, nên họ đã chuyển cho những người trong nhóm này ít tiền hơn, mặc dù những nhóm này cũng cho thấy sự đáng tin cậy của mình như những nhóm ưu tiên khác.

Nếu mọi người dân và tổ chức trở nên đáng tin cậy hơn khi họ trao đi, thì tại sao chúng ta không chọn cho đúng ngay từ đầu? Tại sao chúng ta không tin tưởng nhiều hơn?

Năm 2017, nhà khoa học xã hội Toshio Yamagishi đã tử tế mời tôi đến căn hộ của anh ấy ở Machida, một thành phố thuộc vùng thủ đô Tokyo. Mặc dù căn bệnh ung thư sẽ lấy đi sinh mạng của anh ấy vài tháng sau đó đã làm anh yếu đi, nhưng anh ấy vẫn giữ được tinh thần nhiệt huyết tuổi trẻ và sự nhạy bén khi nghiên cứu. Trong khoảng thời gian ấy, chúng tôi đã thảo luận một ý tưởng của anh ấy với những hệ quả đáng suy ngẫm cho câu hỏi về sự bất cân xứng giữa tin tưởng và không tin tưởng.

Khi bạn tin tưởng ai đó, bạn sẽ nhận ra liệu sự tin tưởng của bạn có chính đáng hay không. Một người quen hỏi liệu anh ta có thể để xe ở chỗ bạn vài ngày được không. Nếu bạn chấp nhận, bạn sẽ biết anh ta có phải là một vị khách tử tế hay không. Một đồng nghiệp khuyên bạn nên áp dụng một ứng dụng phần mềm mới. Nếu bạn nghe theo lời khuyên của cô ấy, bạn sẽ biết liệu phần mềm mới có hoạt động tốt hơn phần mềm mà bạn đã xài quen rồi hay không.

Trái lại, khi bạn không tin tưởng ai đó, bạn sẽ thường không bao giờ biết liệu bạn có nên tin tưởng họ từ đầu hay không. Nếu bạn không mời người quen của bạn đến, bạn sẽ không biết liệu anh ta có là một vị khách tốt hay không. Nếu bạn không nghe lời khuyên của đồng nghiệp, bạn sẽ không biết liệu ứng dụng phần mềm mới có thực sự vượt trội hay không, và do đó liệu đồng nghiệp của bạn có đưa ra lời khuyên tốt trong lĩnh vực này hay không.

Sự bất cân xứng về thông tin này có nghĩa là chúng ta học được nhiều hơn bằng cách tin tưởng hơn là không tin tưởng. Hơn nữa, khi chúng ta tin tưởng, chúng ta không chỉ tìm hiểu về những cá nhân cụ thể, chúng ta còn tìm hiểu rõ hơn về các loại tình huống mà chúng ta nên hoặc không nên tin tưởng. Khả năng tin vào đúng người của chúng ta sẽ cải thiện hơn.

Yamagishi và các đồng nghiệp đã chứng minh những lợi thế học tập của việc tin tưởng. Các thí nghiệm của họ tương tự như trò chơi ủy thác, nhưng những người tham gia có thể tương tác với nhau trước khi đưa ra quyết định chuyển tiền (hoặc không) cho người kia. Những người tham gia tin người khác nhất giỏi hơn trong việc xác định ai sẽ là người đáng tin cậy, hoặc người nên được họ chuyển tiền cho.

Hiện tượng này có thể thấy ở các lĩnh vực khác nhau. Những người tin vào truyền thông nhiều hơn là những người hiểu biết về chính trị và tin tức hơn. Càng tin vào khoa học, hiểu biết về khoa học (scientifically literate) của họ càng cao hơn. Kể cả khi bằng chứng này giữ tính tương quan, việc nói rằng những ai tin nhiều hơn sẽ có phán đoán tốt hơn trong việc chọn người để tin cũng hợp lý. Việc tin tưởng cũng giống như làm những thứ khác: phải tập nhiều mới giỏi được.

Góc nhìn sâu sắc của Yamagishi cho chúng ta một lý do để tin tưởng. Nhưng sau đó vấn đề trở nên phức tạp hơn: nếu như sự tin tưởng mang lại những cơ hội học tập như vậy, chúng ta nên trở thành người cả tin, hơn là người thiếu niềm tin. Trớ trêu thay, chính cái lý do tại sao chúng ta nên tin tưởng nhiều hơn – một thực tế rằng chúng ta có được nhiều thông tin từ việc tin tưởng hơn là không tin tưởng – cũng có thể khiến chúng ta có xu hướng ít tin tưởng hơn.

Khi sự tin tưởng của chúng ta đem đến thất vọng – khi chúng ta tin một người mà chúng ta nhẽ ra không nên – thì cái giá phải trả là rất nổi bật, và phản ứng của chúng ta sẽ trải dài từ khó chịu xuống đến tận giận dữ và tuyệt vọng. Còn lợi ích từ việc tin tưởng – những gì chúng ta học được từ sai lầm của mình – rất dễ bị bỏ qua. Ngược lại, cái giá phải trả của việc không tin tưởng một ai đó mà chúng ta có thể tin tưởng, thông thường, đều không thể nhìn thấy được. Chúng ta không biết về tình bạn mà chúng ta nhẽ ra có thể có (nếu chúng ta để người quen đó ghé qua chỗ của chúng ta). Chúng ta không nhận ra một số lời khuyên sẽ hữu ích như thế nào (nếu chúng ta chưa sử dụng mẹo của đồng nghiệp về ứng dụng phần mềm mới).

Cái giá phải trả của sự tin nhầm (mistaken trust) là quá dễ thấy, trong khi lợi ích của việc tin nhầm, cũng như chi phí của sự không-tin nhầm (mistaken mistrust), phần lớn đều không thấy được. Chúng ta nên cân nhắc những chi phí và lợi ích ẩn này: nghĩ về những gì chúng ta học được bằng cách tin tưởng, những người mà chúng ta có thể kết bạn, kiến thức mà chúng ta có thể đạt được.

Trao mọi người cơ hội không chỉ là điều đạo đức cần làm. Đó cũng là điều thông minh nên làm.


Chú thích của người dịch:
¹ Có sự khác biệt giữa sự tin tưởng (trust) và sự đáng tin (trustworthiness). Sự tin tưởng là một thái độ của người tin (trustor), còn sự đáng tin là một tài sản của người được tin (trustee). Trong trường hợp tốt nhất, người tin nên tin người đáng tin, và người đáng tin thì nên được tin.

Tóm tắt của người biên tập:

Trường hợpLợi íchChi phí
Tin và đúngTạo ra lợi ích tốt nhất cho cả người tin và người được tin
Tin (và sai)
  • Học được từ sai lầm của mình. Cải thiện khả năng tin tưởng của mình trong tương lai
  • Học được cách thích ứng với môi trường bất lợi
  • Khó chịu, giận dữ, tuyệt vọng
  • Ảnh hưởng tới người khác
Không tin (và đúng)
  • Không phải khó chịu, giận dữ, tuyệt vọng
  • Không ảnh hưởng tới người khác
Không tin (và sai)Không biết về thứ mà chúng ta nhẽ ra có thể có
Mức độ nhìn thấyDễ thấyKhó thấy/dễ bị bỏ qua
Lợi ích Tin và sai
Chi phíTin và saiKhông tin và sai

Bài tiếng Anh: The smart move: we learn more by trusting than by not trusting | Aeon Ideas
Tác giả: Hugo Mercier là nhà khoa học về tiến hoá và nhận thức xã hội tại Trung tâm Quốc gia Pháp về Nghiên cứu khoa học CNRS (Institut Jean Nicod) ở Paris. Anh là đồng tác giả của cuốn sách Sự bí ẩn của lập luận (2017).
Người dịch: Kiều Khanh
Biên tập: Minh Nhật

Giúp nhau thoát nợ

Khi một người cần vay nhiều thì sẽ có 2 nguồn để vay:

  • Từ bạn bè, người thân
  • Từ các dịch vụ cho vay tín chấp, bất kể đó là vì lợi nhuận hay phi lợi nhuận

Nhưng:

  • Vay từ bạn bè, người thân thì khó mở lời, mà nếu đã mở lời thì cũng có vô số lý do để họ từ chối. Có những người dù có tiền và cũng quan tâm bạn bè nhưng vẫn quan niệm rằng "Không cho vay thì mất bạn. Cho vay rồi còn mất nhanh hơn"
  • Vay dịch vụ thì có thể không đủ điều kiện để được vay, hoặc lãi quá cao, hoặc hạn mức không đủ để xử lý vấn đề

Ai cũng biết giải pháp cho chuyện này là góp gió thành bão, nhiều người cùng tham gia hỗ trợ họ. Một trong những cách thường gặp là gây quỹ cộng đồng, như mở tài khoản trên Thiennguyen.app hay GoFundMe rồi vận động mọi người tham gia, chia sẻ. Nhưng giải pháp này có những vấn đề, ở cả phía cá nhân người cho tiền cũng như ở mô hình. Với người cho tiền, dù sự giúp đỡ người khác làm con người cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa, việc mất tiền vẫn làm cho tâm lý của họ bị đau. Với mô hình, nó không chú trọng vào việc xây dựng cộng đồng hay thay đổi hệ thống, mà chỉ dừng ở mức từ thiện.

Song song với việc xây dựng các hình thức kinh tế thay thế phi tư bản, một giải pháp cho tình trạng này là thành lập một quỹ vi mô với mục đích giúp đỡ nhau hơn là kiếm tiền, nhưng vẫn đem lại lợi ích hợp lý cho người cho vay. Nếu bạn đã từng cho bạn bè mình mượn tiền và muốn chuyện này được giải quyết triệt để hơn, bạn có thể cân nhắc tham gia quỹ.

Bạn thấy bài viết này thế nào?

Bấm sao để đánh giá nha!

Đánh giá trung bình: 1 / 5. Số lượt đánh giá: 1

Nếu bạn thấy bài này hữu ích

Bạn bè bạn cũng có thể thấy nó hữu ích

Mình rất tiếc nếu bạn thấy bài không có giá trị

Xin hãy nói cho mình biết phải cải thiện ở đâu

Leave a Reply