Đôi khi…
Tôi tưởng mình là Nắng
Trải mây hồng lấp lánh ánh sau mưa
Để nghịch dại vào những buổi ban trưa
Nghe mùa hạ gọi về qua tuổi nhỏ…
Đôi khi…
Tôi tưởng tôi là Gió
Cõng cánh diều cao vút giấc mơ xưa
Một nửa đời để theo mùa rong chơi
Một nửa đời để thổi bay quá khứ…
Đôi khi…
Tôi nghĩ mình là Lá
Biết nhẹ nhàng buông khi mùa chớm heo may
Mùa xuân về khe khẽ xòe bàn tay
Tôi lại thấy trẻ thơ như lộc biếc…
Đôi khi…
Tôi cứ ngỡ mình là Hạt Bụi
Chẳng tiếc nuối…
…cũng chẳng ước vọng những thứ xa xôi
Đủ để dửng dưng trước những chia phôi
Và nằm xuống khi đường trần đã nhạt…
Đôi khi…
Tôi tưởng tôi là Phố
Ngắm dòng người cứ thế cuốn trôi nhau
Chẳng biết đợi ngày sau
Chẳng hoài niệm dĩ vãng
Chẳng lạ lùng khi đời bỗng sang trang…
Đôi khi…
Tôi tưởng mình là Đám Mây Trôi
Là Mùi Hương trên tay người khách lạ
Đôi khi…
Tôi tưởng mình xa xôi quá
Để được thảnh thơi khi quên mất lối về…
Đôi khi…
Tôi tưởng tôi chỉ là Tôi thôi
Là một Tôi biết khóc biết cười
Là một Tôi biết chở che và bé nhỏ
Là một Tôi biết buồn vui và lặng lẽ
Biết bình thường sống những phút riêng Tôi…
Ừ…
Đôi khi tôi chỉ là Tôi thôi
Chỉ là Tôi mà bao gồm tất cả
Là Nắng, là Gió, là Mây Trời…
…là Hạt Bụi và Hoa Lá
Chỉ là Tôi…
Để bình an giữa muôn điều khác lạ
Và nhẹ lòng khi đối diện hồn tôi…
Nguyễn Băng Ngọc, Dấu vết thiên di
Khi một người đã chịu nhiều nỗi đau đến mức một ngày họ bàng hoàng kết luận rằng họ không còn khả năng để hy vọng thêm một lần nào nữa rồi, thì toàn bộ thế giới xung quanh họ sẽ rùng rùng biến đổi. Một khi họ đã học được rằng mình hoàn toàn bất lực để thay đổi tình hình, thì kèm theo đó họ cũng sẽ có những niềm tin mới để hợp lý hóa sự cam phận của mình. Những niềm tin mới này - tuy gây hại - nhưng lại rất logic, khiến cho họ không những không có động lực để thay đổi, mà còn có động lực để không thay đổi.
Đã có hằng hà sa số những bài viết giải thích những ngộ nhận phổ biến, và cũng đã có hằng hà sa số những dự án thay đổi nhận thức cộng đồng. Nhưng cuộc sống đã cho họ quá đủ trải nghiệm rồi nên họ mới thành ra như thế. Giờ muốn họ thực sự suy nghĩ điều ngược lại thì cần cho họ một sự trải nghiệm mới nhiều gấp đôi, gấp ba. Nên nếu chỉ dừng ở việc hy vọng cái hiểu đúng sẽ đủ khả năng cạnh tranh với cái hiểu sai, còn bản thân những thứ đang dung dưỡng cái sai thì không bị đả động đến, thì chỉ là chữa phần ngọn chứ không phải phần gốc.
Nhưng liệu ai sẽ là người đem lại trải nghiệm nhiều gấp đôi, gấp ba cho họ, khi xã hội vẫn hằng ngày có những ví dụ để tiếp tục khẳng định niềm tin tiêu cực đấy? Tại sao lại phải trông chờ vào những thứ ngẫu nhiên, khi ta hoàn toàn có thể tạo ra môi trường phù hợp cho họ? Và nếu không ta thì ai, khi ta mới là người hiểu rõ họ nhất và nhiều động lực nhất để giúp họ?
Nếu trong tâm trí bạn cũng có một người mà bạn rất muốn giúp họ thay đổi nhưng cảm thấy bế tắc, chúng tôi muốn mời bạn gia nhập Mạng lưới người thân, bạn bè của người có niềm tin tiêu cực để phối hợp cùng những người bạn khác. Đây là các hoạt động của nhóm:
Hỗ trợ 1-1 cho thành viên
Thảo luận các kiến thức liên quan đến sự tác động
Thành lập một cơ sở dữ liệu những người có tiềm năng và sẵn sàng trợ giúp nhau tác động đến cá nhân và cộng đồng người có niềm tin tiêu cực