Hoàng Lan

Tôi nghe phong sương đọng lại thành hạt tí tách bên song cửa. Mùa thu đến gầy guộc ngón tay thơ. Em húng hắng ho những đêm mùa chuyển động khe khẽ. Tiếng ho nhẹ, mỏng và man mác buồn. Như tiếng chiếc lá cuối mùa vỡ vụn dưới chân kẻ vô tình nào đi…

Published

Bạn ngoen gửi: Chuyện Lão Ong

Lão Ong này, Lão Ong của em,Mùa xuân đến khi gió kéo mây rèmBao sắc hoa còn đẫm ướt sương đêmBỗng sớm nay vươn mình thức dậy.Con ve sầu khẽ run mình cựa quậy,Chờ mùa hạ nào phiêu lãng bước qua.Vài hạt mầm thời gian nhú ra,Em những tưởng chỉ còn đôi ta khắc khoảiNhân…

Published

Khi sự bất lực trở thành cái đẹp

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một người đang tin rằng mình đang bất lực sáng tác hoặc thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật nói về những nhân vật cũng tin rằng mình đang bất lực?

Published

Đôi khi

Đôi khi…Tôi tưởng mình là NắngTrải mây hồng lấp lánh ánh sau mưaĐể nghịch dại vào những buổi ban trưaNghe mùa hạ gọi về qua tuổi nhỏ… Đôi khi…Tôi tưởng tôi là GióCõng cánh diều cao vút giấc mơ xưaMột nửa đời để theo mùa rong chơiMột nửa đời để thổi bay quá khứ… Đôi…

Published

Bạn Nguyễn Trần Anh gửi: Chuyện Tiểu Cúc | Một lời đáp

Chắc tại cơ duyên sảo hợp, mà mình được biết đến bài thơ này, cùng những lời bình trân trọng dành cho thơ và tác giả. Mà, bởi tác giả (bài viết) đã dành nhiều tâm, nhiều tình cho lời bình luận về bài thơ, mình đọc rồi, bỗng cảm thấy phải viết một điều gì, để hồi đáp cái tâm tình ấy.

Published

Trăm năm khép lại

Em xòe bàn tay như năm cánh hoa nhỏCon bướm vàng vẫy cánh khẽ bay xa…Gió cứ kể hoài một câu truyện đã quaThuở trăm năm có khi nào trở lại…Sóng giận điều gì mà cứ xô bờ mãi?Cung đàn xưa đã đứt phím tơ hồng.Con nhện giăng tơ……con xít lội sông…Còn đâu nữa má…

Published

Ru em ngủ

À ơi, à ơi! Tôi ru em ngủYên nào nắng chớ lay tỉnh giấc thuYên nào gió, chớ lay kỷ niệm cũĐời thôi nhé!Xin cứ giữ mịt mù. Khẽ nhìn xem, xem em tôi ngủMây xòe bóng cho giấc mơ đến trúLá ấp ôm cho môi em khẽ nụCó phải bình yên trốn ở giấc…

Published